Sưởi Ấm Trái Tim Anh
Phan_8
Trong lúc Lâm Tâm Nguyệt nhận được tin báo, Lâm Phái Phái và Lâm Đinh Đinh cũng nhận được điện thoại từ bên kia, biết Lâm Quốc Hùng nhập viện, các cô cũng điện thoại qua cho Lâm Tâm Nguyệt, nhưng Lâm Phái Phái vì phải ở lại chăm sóc người già tạm thời không thể rời khỏi Hong Kong, bởi vì còn chưa xác định được tình trạng của Lâm Quốc Hùng, hơn nữa Lâm Tâm Nguyệt phải về Mĩ, bởi vậy các cô đều ở lại đợi tin.
Sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, Cổ Trạch Sâm đưa Lâm Tâm Nguyệt ra sân bay, nhưng anh không ngờ anh lại gặp một người mình không muốn thấy nhất – Nam Cung Phong. Sự xuất hiện của Nam Cung Phong nằm trong dự liệu của Lâm Tâm Nguyệt, ông nội cô phát bệnh, vả lại tình trạng của Cổ Trạch Dao cũng đã ổn định, anh hai nhất định sẽ kêu Nam Cung Phong trở về, dù sao thì bàn về kĩ năng y học hay là tình cảm, không có ai so được với Nam Cung Phong.
Thấy Nam Cung Phong mang theo hành lí, Cổ Trạch Sâm liền đoán được anh ta sẽ cùng Lâm Tâm Nguyệt về Mĩ. Tuy là không cam lòng nhưng có anh ta, Lâm Tâm Nguyệt nhất định sẽ được chăm sóc cẩn thận.
“Rất kinh ngạc khi thấy tôi ở đây à? Anh không cần lo lắng nhiều, chuyện của chị gái anh, tôi đã sắp xếp xong xuôi hết rồi.” Giọng nói Nam Cung Phong rất ôn hòa, mặc dù biết Cổ Trạch Sâm lo lắng chuyện gì, nhưng lại cố ý không nói.
“Giúp tôi chăm sóc cô ấy.”
“Không cần anh nhắc nhở, tôi cũng biết.” Cho dù Cổ Trạch Sâm không có ý khác, nhưng cái loại giọng điệu đương nhiên này làm cho Nam Cung Phong khó chịu.
“Chúng tôi phải vào trong rồi.”
“Anh chờ em về, có gì thì gọi điện cho anh biết.” Cổ Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt dặn dò.
“Ừm, em sẽ về.”
Ánh mắt Cổ Trạch Sâm vẫn nhìn theo bóng dáng Lâm Tâm Nguyệt, cho tới khi không nhìn thấy nữa, anh mới chịu rời đi.
Mà Lâm Tâm Nguyệt ngồi trên máy bay vẫn đứng ngồi không yên, trong lòng rất lo lắng cho Lâm Quốc Hùng.
Ông nội, rất nhanh con sẽ về, ông không thể xảy ra chuyện, không thể.
Lúc này, trên tay truyền tới cảm giác ấm áp, Lâm Tâm Nguyệt quay đầu nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Nam Cung Phong nhìn cô.
“Đừng lo lắng, ông nội Lâm sẽ không sao đâu.” Nam Cung Phong cầm tay Lâm Tâm Nguyệt, nhẹ giọng an ủi.
“Ừm.”
Ngồi máy bay mấy giờ, nói ngắn không ngắn nói dài không dài, nhưng đối với người đang có tâm trạng lo lắng như Lâm Tâm Nguyệt, đó thật sự là khoảng thời gian dài dằng dặc.
Vừa xuống máy bay, Lâm Tâm Nguyệt và Nam Cung Phong liền đi thẳng tới bệnh viện.
Lúc đến bệnh viện, ca phẩu thuật của Lâm Quốc Hùng đã kết thúc, ông được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Nhã Nguyệt trong phòng chăm sóc đặc biệt, Lâm Tâm Nguyệt liền chạy tới, nóng ruột hỏi thăm tình hình của Lâm Quốc Hùng.
“Anh hai, bây giờ ông nội thế nào?”
“Tâm Nguyệt? Bác sĩ nói ca giải phẫu rất thành công, nhưng ông nội vẫn chưa vượt qua thời kì nguy hiểm.” Thấy bộ dạng lo âu của em gái, Lâm Nhã Nguyệt liền đem tình huống cụ thể của Lâm Quốc Hùng nói cho cô nghe.
Nghe lời Lâm Nhã Nguyệt nói, chân Lâm Tâm Nguyệt như mất hết sức lực, ngay cả đứng cũng không đứng vững, Lâm Nhã Nguyệt vội đỡ lấy cô, để cô ngồi xuống ghế.
“Tôi vào đó xem sao.” Nam Cung Phong thấy dáng vẻ không yên lòng của Lâm Tâm Nguyệt, anh rất đau lòng. Mặc kệ ra sao, anh chắc chắn không để cho ông nội Lâm xảy ra chuyện, anh đi vào phòng bên cạnh thay quần áo, liền đi vào phòng chăm sóc đặc biệt kiểm tra thân thể cho Lâm Quốc Hùng.
“Tâm Nguyệt, em yên tâm, có Phong ở đây, ông nội sẽ không sao đâu.”
“Dạ, ông bà Hai đâu ạ?”
“Anh sợ sức khỏe ông bà Hai chịu không nổi, nên khuyên họ về nghỉ ngơi trước.”
“Ồ.”
Lâm Nhã Nguyệt ôm Lâm Tâm Nguyệt, nhìn cửa phòng chăm sóc đặc biệt, thầm cầu nguyện cho Lâm Quốc Hùng được bình an.
Rốt cuộc một đêm dài dằng dặc cũng trôi qua, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nam Cung Phong, an hem Lâm Tâm Nguyệt vội bước tới nghênh đón.
Chương 29: Về Mĩ; Ông Nội Khỏe Lại
Một đêm dài dẳng rốt cuộc cũng trôi qua, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nam Cung Phong, an hem Lâm Tâm Nguyệt vội vàng nghênh đón.
“Yên tâm, ông nội Lâm không sao, dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, nhiều chức năng trong cơ thể bắt đầu có dấu hiệu suy yếu, về sau thân thể không còn khỏe mạnh như trước nữa, chỉ cần cẩn thận để ý thì sẽ không sao.”
Lời nói của Nam Cung Phong tựa như thuốc an thần dành cho Lâm Tâm Nhã và Lâm Tâm Nguyệt, trên mặt Lâm Tâm Nguyệt đầy nước mắt, đó là nước mắt của sự vui mừng khi nghe Lâm Quốc Hùng vượt qua nguy hiểm. Dây thần kinh của cô căng thẳng cả đêm cuối cùng cũng được thả lỏng, xụi lơ trong lòng Lâm Nhã Nguyệt, vành mắt Lâm Nhã Nguyệt đỏ ngầu, chặt ôm em gái mình.
Ông nội không sao, thật tốt quá!
Mặc kệ là hai an hem Lâm Tâm Nguyệt hay Nam Cung Phong đều thở phào nhẹ nhõm.
“Anh hai, em muốn ở lại với ông nội.”
“Nhưng cả đêm hôm qua em không có ngủ, hay là em trở về nghỉ một chút đi, ở đây có anh là được rồi.” Lâm Nhã Nguyệt nhìn thân thể ốm yếu của em gái lo lắng cô không chịu nổi mà ngã bệnh, liền khuyên cô về nghỉ ngơi.
“Em không sao, em muốn thấy ông nội mới yên tâm. Thế nhưng anh hai ở chỗ này cả ngày rồi, anh mau về nghỉ ngơi mới đúng.” Dù Lâm Quốc Hùng đã qua thời kì nguy hiểm, nhưng cô vẫn muốn tận mắt nhìn ông tỉnh lại mới yên lòng.
“Được rồi, nếu cảm thấy mệt em nhớ chợp mắt một chút, đừng cậy mạnh biết không, ông nội cũng không hi vọng em bị bệnh.” Quả thật, Lâm Nhã Nguyệt mệt gần chết, nhưng anh hoàn toàn không có ý định nghỉ ngơi, anh muốn về công ty một chuyến, anh còn rất nhiều chuyện phải giải quyết, nhưng anh vẫn rất lo lắng cho em gái nên đặc biệt căn dặn, trước khi rời đi còn không quên dặn dò Nam Cung Phong chăm sóc tốt cho Lâm Tâm Nguyệt.
Lâm Tâm Nguyệt đi vào phòng bệnh, đến gần ông nội đang chiếc máy thở nằm im trên giường, cầm chặt bàn tay đầy nếp nhăn của ông, nhìn thân thể từng mạnh khỏe của Lâm Quốc Hung dần suy yếu, nhìn khuôn mặt hồng mà bây giờ trở nên tái nhợt, nhìn ánh mắt sắc bén hiện tại lại đóng chặt. Đây chính là người cô từng thề phải bảo vệ thật tốt, cô còn nhớ cách đây không lâu còn cùng ông nội nói chuyện đùa qua điện thoại, cùng ông cười nói ha ha, mà bây giờ…
Lâm Tâm Nguyệt run rẩy dùng tay khẽ vuốt lên gò má của Lâm Quốc Hùng, nước mắt không biết rơi xuống từ lúc nào.
“Ông nội, ông nhất định phải khỏe lại, không phải trước đây ông nói muốn trở về Hong Kong hay sao? Ông còn muốn dẫn Tiểu Nguyệt đi rèn luyện, muốn nhìn thấy Tiểu Nguyệt kết hôn, ông quên rồi sao, ông nội, ông nhất định phải khỏe lại, nhất định khỏe lại nha ông.” Lâm Tâm Nguyệt ngồi cạnh giường Lâm Quốc Hùng trò chuyện với ông, dù biết ông không thấy nhưng cô vẫn muốn nói.
Nam Cung Phong vẫn ở lại bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt, đồng thời để theo dõi tình huống sức khỏe Lâm Quốc Hùng. Không lâu sau, Nam Cung Phong thấy Lâm Tâm Nguyệt mệt mỏi nghiêng đầu trên giường ngủ, Nam Cung Phong lập tức cầm chăn cẩn thận đắp lên người cô, động tác nhẹ nhàng giống như lông chim, rất sợ làm Lâm Tâm Nguyệt tỉnh giấc.
Nam Cung Phong nhìn vẻ mặt mệt mỏi rã rời, đôi mày chau lại lúc ngủ của Lâm Tâm Nguyệt, ngón tay nhẹ nhàng dùng tay vuốt hai đầu lông mày của cô, nuông chiều ngắm khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt không chán. Chẳng biết từ lúc nào anh đã bị cô gái nhỏ này hấp dẫn, ánh mắt không bao giờ rời khỏi cô, biết rõ trong lòng cô đã có hình bóng người khác, anh lại mặc kệ tất cả cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh cô, cho dù chỉ là người bạn. Nam Cung Phong nở nụ cười tự giễu, không ngờ đứa con cưng như con trời như anh lại có lúc thấp kém như vậy. Nhìn dung mạo quen thuộc trước mặt, anh dần dần xích lại gần.
Lâm Nhã Nguyệt vừa mới xử lí xong mọi chuyện trong công ty đi tới bệnh viện, sợ quấy rầy ông nội đang nghỉ ngơi nên anh mở cửa nhẹ nhàng, không ngờ nhìn thấy cảnh tượng bạn thân của mình đang ‘khiếm nhã’ với em gái bảo bối đơn thuần của mình. Đương nhiên, nếu người bị ‘khiếm nhã’ không phải là em gái cưng nhà anh, anh nhất định sẽ đáng giá cao bức tranh xinh đẹp này: Một chàng trai thâm tình, tao nhã chuẩn bị hôn môi cô gái mình yêu.
Thâm tình cái con khỉ khô! Thằng bạn đáng chết! Lâm Nhã Nguyệt không nhịn được bùng nổ thô tục ở trong lòng.
"Nam, Cung, Phong!" Lâm Nhã Nguyệt khống chế âm lượng cực kì tốt, cắn răng nghiến lợi gọi tên Nam Cung Phong.
Nam Cung Phong không hề biết xấu hổ với hành động hôn lén của mình, vẫn ung dung tao nhã đứng dậy, quay lại cười như nắng tỏa sáng, như trăm hoa đua nở với Lâm Nhã Nguyệt.
Lâm Nhã Nguyệt dùng ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn chằm chằm Nam Cung Phong, nếu ánh mắt có thể giết người thì không biết Nam Cung Phong đã chết bao nhiêu lần rồi. Nếu như là người khác, ánh mắt Lâm Nhã Nguyệt chắc chắn đã khiến người ta bỏ vũ khí đầu hàng, đáng tiếc người này là bạn thân kiêm an hem tốt của Lâm Nhã Nguyệt, công lực rất sâu, cho nên ánh mắt của anh chỉ làm cho đối phương càng cười rực rỡ hơn.
“Ưm.” Lâm Tâm Nguyệt mở cặp mắt mơ màng, có chút mơ hồ nhìn hai anh chằng đẹp trai trước mặt. Cô dụi dụi mắt, tầm nhìn mông lung dần rõ ràng, thần kinh đột nhiên căng thẳng, thân thể cứng ngắc nhìn nụ cười rất yêu nghiệt của Nam Cung Phong, là ai dám chọc vị đại gia này thế? Lâm Nhã Nguyệt thấy em gái tỉnh lại, liền đổi thành ánh mắt dịu dàng, giống như kẻ lạnh như băng muốn giết người kia không phải anh.
Đột nhiên, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy ngón tay Lâm Quốc Hùng khẽ cử động, liền vội vàng xoay người lại gọi to: “Ông nội, ông nội… con là Tiểu Nguyệt nè!”
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt. . ." Có lẽ nghe được tiếng kêu của Lâm Tâm Nguyệt, Lâm Quốc Hùng trong mơ mơ màng màng gọi tên cô.
“Ông nội, là con, Tiểu Nguyệt, con ở đây.” Nghe tiếng gọi của ông nội, Lâm Tâm Nguyệt liền đáp lời.
“Tiểu Nguyệt, thật là con sao? Ông nội còn tưởng sẽ không thể gặp lại con nữa.” Lâm Quốc Hùng mở mắt, nhìn rõ người trước mắt, tay run run lau nước mắt trên mặt Lâm Tâm Nguyệt.
“Ông nội, sao lại nói mấy lời này, ông nhất định không có chuyện gì đâu, ông muốn gặp Tiểu Nguyệt lúc nào cũng được.”
“Ah!” Lâm Tâm Nguyệt vừa nói được hai câu, Lâm Quốc Hùng liền mê mang, khiến Lâm Tâm Nguyệt hoảng hốt.
May mắn, sau khi Nam Cung Phong kiểm tra xong xác định ông mệt quá nên ngủ thôi. Lâm Nhã Nguyệt và Lâm Tâm Nguyệt mới yên tâm về nghỉ.
Về đến nhà, Lâm Tâm Nguyệt tới không còn chút sức lực, vừa ngã xuống giường liền ngủ quên trời đất, hầu như biến thành sinh vật nào đó (Ngữ: Heo í =w=) nếu như không phải nhạc chuông điện thoại vang lên liên tục, e rằng cô vẫn còn ngủ.
“Alo.” Hai mắt Lâm Tâm Nguyệt vẫn nhắm lại vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, âm thanh có vẻ uể oải, trong lòng hận không thể đem người gọi điện chém làm tám khúc.
“Đang ngủ à? Anh đánh thức em sao?” Giọng nói quen thuộc khiến đại não Lâm Tâm Nguyệt lập tức tỉnh táo, bỗng nhiên bật dậy ngồi trên giường. (tác giả: Giống hệt xác chết vùng dậy.)
“Sâm? Anh không có đánh thức em.”
“Nhớ giữ gìn sức khỏe, ông nội em sao rồi?” Cổ Trạch Sâm lo lắng hỏi.
“Hiện tại ông nội đã bình ổn lại, về sau điều dưỡng tốt là được.” Lâm Tâm Nguyệt im lặng một hồi: “Khi đó em thật sự rất sợ ông nội cứ như vậy mà đi, rất sợ, rất sợ.” Lâm Tâm Nguyệt cầm điện thoại, đầu dúi vào trong gối.
"Tâm Nguyệt, đừng sợ, không phải mọi chuyện đã tốt rồi sao, ông nội em đã không sao, em nên vui lên mới đúng chứ.” Cổ Trạch Sâm an ủi, trong lòng hận không thể lập tức bay tới bên cạnh cô.
“Em biết rồi, anh đừng lo lắng.” Cám ơn anh, Sâm, cám ơn.
“Vậy em nhớ chăm sóc chính mình, anh chờ em về.”
“Ừm.”
Bởi vì Cổ Trạch Sâm gọi điện thoại đến, hơn nữa vừa nãy cũng nghỉ ngơi đủ, tinh thần Lâm Tâm Nguyệt đã tốt hơn nhiều, cô tắm rửa xong liền vội vàng chạy tới bệnh viện.
Ở trên đường, Lâm Tâm Nguyệt mới nhớ cô phải báo tin bình an với Lâm Phái Phái, nhưng cô không gọi cho Lâm Phái Phái được, hết cách cô đành gọi cho Lâm Đinh Đinh.
“Alo, Đinh Đinh.”
“Chị, ông nội thế nào rồi?”
"Yên tâm, ông nội đã không sao "
"Vậy thật tốt quá!” Lâm Tâm Nguyệt cảm nhận được Lâm Đinh Đinh vừa mới thở phào một hơi.
“Chi không gọi điện thoại cho chị Phái Phái được, em nhớ nói lại cho chị ấy biết nha, tránh cho chị ấy phải lo lắng.”
“Chị, em biết rồi. Hôm qua, em theo sếp Cao đến hiện trường vụ án ném gạch và tòa cao ốc ném gạch, không ngờ nhân viên quản lý kia lại là cha của sếp Cao, nhưng sếp Cao đối xử với ông ấy rất lạnh nhạt, làm cho mọi người rất khó chịu.”
"Đinh Đinh, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, có lẽ bọn họ có chuyện hiểu lầm gì đó, sếp Cao mới đối xử với ông ấy như vậy, có nhiều chuyện chúng ta không thể nhìn mặt ngoài mà phán đoán. Hiểu chưa?”
“Dạ, hiểu, em cúp máy đây, 88.” (88 = tạm biệt = bye bye.)
Vốn muốn giúp cha con họ làm hòa, xem ra bây giờ cô không có cách nào giúp đỡ được rồi, rất tốt ngày sau bọn họ cũng sẽ làm lành.
Về Lâm Nhã Nguyệt, từ sau lần phá đám chuyện tốt của Nam Cung Phong, liền bật chế độ báo động, kiên quyết không để cho Nam Cung Phong và Lâm Tâm Nguyệt có cơ hội ở chung một mình, đối với cuộc chiến khói lửa không tiếng động giữa Nam Cung Phong và Lâm Nhã Nguyệt, Lâm Tâm Nguyệt hoàn toàn không cảm thấy, mỗi ngày cô đều cùng Lâm Quốc Hùng nói chuyện đùa, đi tản bộ, có lẽ bởi vì có cháu gái ở bên cạnh, thân thể Lâm Quốc Hùng từ từ khôi phục lại.
Chương 30: Ông Nội Ngoan Đồng; Nam Cung Tuyệt Vọng
Hiện tại, Lâm Quốc Hùng đã xuất viện, đang ở nhà tĩnh dưỡng, bây giờ hầu như cả ngày đều khắp nhà họ Lâm đều nghe thấy tiếng cười sang sảng của ông nội Lâm. Có lẽ đi dạo một vòng quỷ môn quan về, Lâm Quốc Hùng đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều, bây giờ Lâm Quốc Hùng thầm nghĩ giây phút vui sướng có cháu trai cháu gái bên cạnh, hi vọng sớm được nhìn thấy bọn trẻ kết hôn sinh con, bởi vậy ông bắt đầu sự nghiệp mai mối.
Ông nội Lâm muốn hưởng thụ hạnh phúc có cháu có chắt, nên liền muốn làm mai, khổ ép hai đứa cháu hiếu thuận Lâm Tâm Nguyệt và Lâm Nhã Nguyệt, hầu như ngày nào ông nội Lâm cũng kéo dây tơ hồng cho hai an hem họ, tất nhiên Nam Cung Phong cũng là đối tượng được ông ngắm nghía, bởi vậy trong nhà họ Lâm thường xuất hiện cảnh tượng thế này:
Cảnh tượng thứ nhất:
Ông nội Lâm và Lâm Tâm Nguyệt đang ăn điểm tâm, Lâm Tâm Nguyệt đang ăn rất ngon, đột nhiên ông nội Lâm mở miệng nói một câu: “Tiểu Nguyệt, khi nào thì cháu mới cho ông nội bế chắt?” một câu nói khiến Lâm Tâm Nguyệt phun hết cơm ra ngoài.
“Ông nội, ông đang nói cái gì vậy?”
Ông nội Lâm cười hì hì: “Tiểu Nguyệt, không cần xấu hổ.”
Ông nội, con mắt nào của ông thấy con xấu hổ, con là bị ông dọa sợ, sợ đó nha!
“Ông nội hiểu rõ mà, nghe nói thằng nhóc thúi mấy chục năm trước giờ đã là pháp y, nhưng thật ra cũng xứng đối với con, thằng nhóc nhà Nam Cung cũng không tệ, Bảo Bối, con chọn ai? Nếu không ông nội giúp con chuẩn bị hôn lễ trước…”
Ông nội, rốt cục ông hiểu rõ cái gì? Liên quan gì tới Phong? Hôn lễ gì nữa? —— Lâm đại tiểu thư nhà chúng ta hoàn toàn biến thành bé cưng một trăm câu hỏi tại sao.
Tình huống thứ 2:
Ông nội Lâm dùng trăm phương ngàn kế chặn đường Lâm Nhã Nguyệt không cho anh đi làm, hoà nhã dễ gần: “Nhã Nguyệt à, con cũng lớn rồi, đã tới lúc con phải tìm người bạn đời giúp Lâm gia chúng ta khai chi tán diệp.”
Ông nội Lâm quan sát Lâm Nhã Nguyệt từ đầu tới chân, vừa nhìn vừa gật đầu: “Ừ, gen của người nhà họ Lâm chúng ta rất tốt, tại sao Nhã Nguyệt con vẫn chưa có bạn gái vậy? Ông nội nói con đó nha, đừng có suốt ngày cắm đầu làm việc, phải tìm hiểu nhiều cô gái để kết bạn, nếu không ông nội giúp con giới thiệu vài người, con gái của bác trai A rất được, còn nữa con gái chú B cũng không tệ, ngoài ra…”
Ông nội, ông biến thành bà mai từ lúc nào vậy? Lâm Nhã Nguyệt đầu đầy hắc tuyến nhìn bộ dạng hăng hái giới thiệu bạn gái để anh làm quen của ông nội.
“Nhã Nguyệt, con nên cười nhiều một chút, cái mặt đừng có băng bó suốt như vậy, như thế sẽ khiến cho con gái chạy mất đấy, đến đây cười một cái ông xem…cười hai cái,….cười ba cái…cười nào.” Ông nội Lâm nhìn ‘khuôn mặt tê liệt’ của cháu trai, ông nhiệt tình gật đầu, bộ dạng không thấy Lâm Nhã Nguyệt cười tuyệt đối không bỏ qua.
Thấy hành vi của ông nội y như lão ngoan đồng, chưa bao giờ Lâm Nhã Nguyệt cảm thấy hận khuôn mặt nghiêm túc này của mình như hiện tại, tại vì nó mà anh phải đứng đây chịu sự tàn phá của ông nội. T___T
Tình huống như vậy ở nhà họ Lâm mỗi ngày đều diễn ba lần, ông nội Lâm cư nhiên chơi mãi không chán, đáng thương cho hai đứa bé xui xẻo Lâm Tâm Nguyệt và Lâm Nhã Nguyệt, thật vất vả mới thấy được ông nội hoàn toàn khỏe mạnh, lại lo sợ phát ngôn kinh người của ông nội.
Ông nội Lâm vừa nhìn thấy Nam Cung Phong đưa Lâm Tâm Nguyệt về nhà, trong mắt ông nội Lâm phát ra ánh điện một trăm ngàn volts theo dõi bọn họ, bên trong trần trụi viết dòng chữ lại có người để se tơ hồng! Ngay cả Nam Cung Phong bị ánh mắt của ông chiếu tướng cũng không chịu nổi.
“Tiểu Phong đưa Tiểu Nguyệt về đó à? Lâu quá không thấy con tới chơi, mau mau lại đây ngồi, ông nội có chuyện muốn nói với con.” Lâm Quốc Hùng kéo Nam Cung Phong đi về phía phòng khách, trên mặt tràn đầy nụ cười vui sướng.
Nam Cung Phong chỉ có thể cứng đờ bị ông dắt đi, mấy ngày nay anh có nghe nói tới ‘công tích vĩ đại’ của ông, vì không muốn bị ông se tơ bậy bạ nên anh chả dám ló mặt tới Lâm gia, lại nói trước đây hầu như ngày nào anh cũng đến Lâm gia báo danh.
Ông nội thật lợi hại, ngay cả Phong con hồ ly mặt cười cũng suýt không chịu đựng được chiêu trò của ông, đừng cho rằng cô không nhìn thấy dáng người cứng đờ và nụ cười rạn nứt của anh nhé, anh em bọn cô bị ông nội đầu độc lâu như vậy, cuối cùng cũng tới lượt anh rồi. Cô xin thề, cô tuyệt đối không hề cười trên nỗi đau của người khác! Thật sự!
Nam Cung Phong lườm vẻ mặt đắc chí và nụ cười hả hể như tiểu nhân của Lâm Tâm Nguyệt, rất ‘có lòng tốt’ nhắc nhở ông nội Lâm: “Ông nội Lâm, Tâm Nguyệt vẫn còn ở đây.”
“Đúng, Tiểu Nguyệt cũng đến đây, cả ngày hôm nay không thấy con đâu.”
Cho nên, trường hợp của Lâm Tâm Nguyệt chính là minh họa cho câu nói vui quá hóa buồn. Vốn cô còn nghĩ rằng có thể tránh khỏi một kiếp, nào ngờ bị Nam Cung Phong chơi xỏ lá, bĩu môi, oán hận lườm Nam Cung Phong.
(Anh kéo em xuống nước làm gì?)
(Vui một mình không bằng mọi người cùng vui, không phải sao?) Ánh mắt Nam Cung Phong như nói ‘nhìn đi, anh đối xử với em rất tốt mà’, Lâm Tâm Nguyệt cắn răng nghiến lợi.
Lâm Tâm Nguyệt không thể làm gì khác hơn là giậm chân giận dữ đi theo.
“Tiểu Phong, con có bạn gái chưa? Hay là để ông giúp con giới thiệu há.” Lâm Quốc Hùng nhiệt tình kéo Nam Cung Phong, ngồi xuống ghế sô pha dò hỏi.
“Ông nội Lâm, con chưa có bạn gái.” Nam Cung Phong nói tới hai chữ ‘bạn gái’ thì tầm mắt liền lướt về phía Lâm Tâm Nguyệt.
Để ý tới tầm nhìn của Nam Cung Phong, mắt Lâm Quốc Hùng lóe sáng, vui vẻ cười nói: “Không có bạn gái thật tốt, đúng lúc ông nội muốn làm mai cho con một người.” Nói xong, ông liếc Lâm Tâm Nguyệt một cái.
Lâm Tâm Nguyệt thấy ánh mắt của ông nội, cô đột nhiên cảm thấy có dự cảm không tốt, quả nhiên Lâm Quốc Hùng liền khẳng định cho cô biết dự cảm của cô là đúng.
“Tiểu Phong, con thấy Tiểu Nguyệt nhà ta như thế nào? Tiểu Nguyệt nhà ta vừa thông minh lại xinh đẹp, lại hiếu thuận với người lớn, còn là truyền kì của giới pháp chứng, con lại là thiên tài y học, quả là tuyệt phối!” Ông nội Lâm vừa khoe ưu điểm của cháu gái mình, vừa dựng thẳng hai ngón tay cái lên cử động.
“Ông nội, đừng có đem chuyện này ra nói đùa, con đã có bạn trai rồi, hơn nữa con chỉ yêu mình anh ấy thôi.”
Lâm Tâm Nguyệt đột nhiên đứng lên, nghiêm túc nói với Lâm Quốc Hùng, cô không thể để cho Nam Cung Phong hiểu lầm, càng không muốn làm tổn thương anh nữa. Nếu đã không cho được thứ mà anh muốn, cô tình nguyện không cho anh hi vọng ngay từ lúc đầu, cho dù biết lời cô nói lúc này sẽ gây thương tổn đến anh, xin lỗi, Phong.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tâm Nguyệt nói mình đã có người yêu trước mặt Nam Cung Phong, cũng là lần đầu tiên kiên quyết nói rõ lập trường của mình.
Dù biết Lâm Tâm Nguyệt làm như vậy là vì cô không muốn anh tiếp tục trầm luân, nhưng không hiểu vì sao tim vẫn cứ đau.
Bầu không khí vui vẻ bỗng nhiên trầm lắng xuống, không khí áp lực bao phủ toàn bộ phòng khách, Lâm Tâm Nguyệt đang đứng không nhìn thấy được vẻ mặt u ám của Nam Cung Phong. Lần thứ hai anh ngẩng đầu lên, gương mặt đã khôi phục lại như cũ.
“Ông nội Lâm, khuya lắm rồi con không quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa, bữa nào con lại tới nói chuyện phiếm với ông.”
Nghe lời Nam Cung Phong nói, Lâm Quốc Hùng cũng không tiện mở miệng giữ anh lại: “Vậy con về sớm đi, hôm nào rãnh tới thăm ông.”
“Dạ.”
Từ đầu tới cuối Nam Cung Phong không hề nói gì tới Lâm Tâm Nguyệt, liền xoay người đi. Lâm Tâm Nguyệt chỉ ép buộc bản thân không được nhìn bóng lưng cô tịch của Nam Cung Phong. (Ngữ: đáng thương quá :’( )
“Aiz chuyện của người trẻ tuổi các con ông nội không quản được, nhưng mặc kệ con có yêu hay không, có một số chuyện nói rõ ràng vẫn tốt hơn, miễn cho nó biến thành hiểu lầm, tương lai lại hối hận.” Trong mắt Lâm Quốc Hùng lại hiện lên bi thương.
Lâm Tâm Nguyệt biết ông nội lại nhớ tới bi kịch thảm thương của cha cô, cô cũng biết cô cần nói chuyện rõ ràng với Nam Cung Phong.
“Ông nội, yên tâm đi, con biết nên làm gì.”
Mấy ngày nay, Lâm Tâm Nguyệt đều ở nhà suy nghĩ xem nên nói như thế nào mới không gây tổn thương nặng cho Nam Cung Phong. Mấy ngày qua, ngày nào Lâm Đinh Đinh cũng gọi điện thoại báo cáo với cô, nói cho cô biết những chuyện đã xảy ra ở bên đó khi cô không có mặt, ví dụ như Lâm Phái Phái và Cao Ngạn Bác từng quen biết nhau, bé gái nhỏ bị ngược đãi, biểu hiện không bình thường của Yvonne, đương nhiên còn có chuyện Lương Tiểu Nhu và Cổ Trạch Sâm cùng bắt giữ phạm nhân, chuyện đột kích bất ngờ,… trên cơ bản đều giống như nội dung trong phim, nhưng cô biết bởi vì sự có mặt của cô nên Cổ Trạch Sâm không có dẫn Lương Tiểu Nhu về ra mắt Cổ Trạch Dao.
Có đôi khi cô nghi ngờ em gái cô có phải là chó săn hay không, tại sao chuyện gì nó cũng biết hết vậy.
Nghe Lâm Đinh Đinh báo cáo xong, trong lòng Lâm Tâm Nguyệt lo nghĩ Cổ Trạch Sâm liền bấm dãy số quen thuộc.
“Alo, Sâm.”
“Tâm Nguyệt, em chưa ngủ à?”
“Chưa, em nghe nói anh rất dũng cảm đuổi theo bắt tên cướp.” Giọng Lâm Tâm Nguyệt hết sức ‘dịu dàng’.
“Anh chỉ tình cờ phát hiện thôi, lại không muốn Tiểu Nhu mất đi manh mối, cho nên mới đi theo, hơn nữa anh không có bị thương, em không cần lo lắng.” Cổ Trạch Sâm an ủi.
“Nhưng anh có biết như vậy nguy hiểm lắm không, ngộ nhỡ bị thương thì làm sao?” Dù biết Cổ Trạch Sâm không sao, nhưng Lâm Tâm Nguyệt vẫn rất lo lắng.
“Anh hứa với em về sau sẽ không làm chuyện lỗ mãng như vậy nữa, nhưng làm sao em biết được mấy chuyện này?”
Bản tiểu thư thần thông quảng đại, cái gì cũng biết!”
“Được, em đúng là lợi hại.” Đương nhiên Cổ Trạch Sâm đã đoán được là ai mach lẻo rồi.
“Được rồi, em cúp đây, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cuối cùng Lâm Tâm Nguyệt vẫn không quên nhắc nhở Cổ Trạch Sâm chú ý tình trạng của Cổ Trạch Dao, đồng thời cũng để ý chị Ngọc nhiều hơn, Lâm Tâm Nguyệt gọi điện xong, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng quyết định ngày mai phải tìm Nam Cung Phong nói rõ mọi chuyện.
Hôm sau, Lâm Tâm Nguyệt ra khỏi cửa sớm đến bệnh viện tìm Nam Cung Phong, nhưng người trong bệnh viện nói Nam Cung Phong xin nghỉ phép mấy ngày nay.
Lâm Tâm Nguyệt biết Nam Cung Phong không phải là người không có trách nhiệm, lo lắng anh xảy ra chuyện, lập tức chạy tới nhà tìm anh, mặc kệ cô có nhấn chuông cỡ nào cũng không thấy ai ra mở cửa, may mắn trước kia Phong có cho cô chìa khóa nhà.
Lâm Tâm Nguyệt vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi rượu ập tới, còn Nam Cung Phong thì nằm dài trên sô pha, xung quanh đều là vỏ bia ném đầy đất, trong tay còn cầm một lon bia uống dở, hoàn toàn không còn một chút dáng vẻ của công tử cao quý ưu nhã nữa.
Lâm Tâm Nguyệt nhìn thấy liền biết mấy ngày nay Nam Cung Phong tự nhốt mình trong nhà uống rượu, cô bước tới, giật lon bia trên tay anh: “Đừng uống nữa, rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Không chịu đi làm, nhốt mình ở nhà uống rượu.”
Nam Cung Phong liếc Lâm Tâm Nguyệt một cái, rồi không thèm đếm xỉa tới cô, cầm lon bia khác lên uống tiếp.
“Em kêu anh đừng uống nữa, anh không nghe à?” Lâm Tâm Nguyệt đưa tay tới muốn ngăn lại, giọng nói có chút tức giận.
“Chuyện của anh không cần em quan tâm. Không phải em không yêu anh hay sao, vậy em quản lí anh làm cái gì?” Nam Cung Phong gạt tay Lâm Tâm Nguyệt ra, giọng nói rất gắt gỏng.
“Anh là bạn của em, em làm sao bỏ mặc anh được.” Lâm Tâm Nguyệt lo lắng nhìn anh.
“Bạn? Ha ha…” Nam Cung Phong tựa như nghe thấy chuyện cười vui nhất thế kỉ trong mắt tràn đầy đau khổ và tuyệt vọng.
“Phong? Anh…Á.” Lâm Tâm Nguyêt còn chưa nói hết câu đã bị Nam Cung Phong lôi kéo, đè xuống ghế sô pha.
“Rốt cuộc anh có chỗ nào thua kém Cổ Trạch Sâm, vì sao hắn là bạn trai của em, còn anh lại là bạn? Vì sao?” Nam Cung Phong lớn tiếng hỏi.
Lâm Tâm Nguyệt chưa từng thấy qua bộ dạng này của Nam Cung Phong, điên cuồng, tuyệt vọng, khiến trong lòng cô có chút run sợ.
“Phong, không phải…em…ưm.” Nam Cung Phong hôn Lâm Tâm Nguyệt, anh không muốn nghe lời nói cự tuyệt của cô. (Ngữ: Yeah hôn rồi hôn rồi *tung bông* Cổ Trạch Sâm: *sút bay Tiểu Ngữ*)
“Ưm… Phong, anh làm gì vậy, mau ngừng lại.” Lâm Tâm Nguyệt nghiêng đầu đi, tránh né nụ hôn của Nam Cung Phong, khẩn cầu nói.
“Vì sao, hắn ta hôn em được, còn anh lại không.” Rõ ràng người ở bên cạnh em suốt mười mấy năm chính là anh.
Nam Cung Phong giữ chặt đầu Lâm Tâm Nguyệt, càng thêm điên cuồng mà cướp đoạt, từ môi cô đến gò má, vành tai, áo cũng bị xé rách, tay đến gần nơi mềm mại kia.
“Không, Phong, đừng mà, xin anh dừng lại đi…” Trong lòng Lâm Tâm Nguyệt rất sợ, cô chỉ có thể liều mạng giãy dụa, cầu xin anh buông cô ra, Sâm, cứu em!!! Nước mắt cô không kiềm được chảy xuống.
Chương 31: Ngoại Truyện Nam Cung Phong
Tên tôi là Nam Cung Phong, là người thừa kế duy nhất của nhà Nam Cung, trong miệng người khác tôi là đứa con cưng của trời, là học sinh xuất sắc trong mắt thầy cô, là thiên tài trong mắt mọi người, đồng thời là bạch mã hoàng tử của các cô gái.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian